Tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tập thể các thầy cô giáo khi thầy Khoa lên nhận bằng khen về thành tích xuất sắc trong công tác dạy học của trường. Thầy điềm tĩnh, ánh mắt rạng ngời niềm vui sướng vì đây là tấm giấy khen danh giá bậc nhất mà các thầy cô ai ai cũng mong nhận được nó. Một bữa tiệc nho nhỏ được tổ chức cho đúng với cái tính chất của ngành giáo dục. Mọi người nâng ly chúc thầy Khoa công tác tốt.
Thầy Khoa vốn là dân Hà Nội gốc, thầy là con một gia đình nông dân nhưng có gốc nho học. Thầy giỏi từ bé, học lúc nào cũng đứng nhất lớp. Thầy cao ráo, da hơi ngâm ngâm nhẹ và một mái tóc bồng bềnh.
Yêu cái nghề gõ đầu trẻ, thầy thi vào trường sư phạm và đạt thủ khoa. 4 năm đại học thầy luôn đạt những thành tích cao trong học tập và những sáng chế về cách dạy được các giáo sư đánh giá cao. Đẹp trai, học giỏi và đặc biệt thầy có một giọng trầm ấm nghe rất dễ chịu. Vì thế, thầy Khoa có khá nhiều người thầm thương trộm nhớ. Thế mà, thầy Khoa vẫn như một con chim trên cành cao, thầy chỉ ham học và những dự định cao cả ở phía trước mà quên đi tình cảm trai gái thời xinh đẹp nhất của con người.
Thầy từ chối ở lại trường và học cao học mà quyết tâm đi dạy. Thầy Khoa được bổ nhiệm vào một trường lớn trong thành phố nhưng rồi thầy xin ra một trường vùng ven vì ở đó học sinh còn nghèo và trình độ của thầy trở nên cần thiết hơn nhiều. Thầy có một giọng nói truyền cảm và đặc biệt là một khả năng dẫn dắt kỳ tài khiến ai cũng phải xuôi theo.
Thầy về công tác hai năm thì có bạn gái. Người yêu thầy là một cô giáo trẻ khá xinh đẹp. Ai cũng bảo hai người đẹp đôi, mà thầy cô đẹp thật. Một đám cưới nhỏ diễn ra sau đó một năm và hai thầy cô dọn về sống tại một căn nhà sở đặc cách cấp cho.
Rồi thêm hai năm nữa, thầy bắt đầu đạt được những danh hiệu cao quý về giáo dục khi những phát minh của thầy được ứng dụng rất cao trong học tập và giảng dạy. Ai ai cũng yêu quý và kính trọng thầy Khoa duy chỉ có vợ thầy là không. Cô luôn tỏ ra khó chịu và hay trách móc vì thầy bận bịu quá, có khi quên cả sinh nhật vợ. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, còn tận trong tâm hồn là cái sự không con của thầy, vì hai năm không kế hoạch vẫn chưa có tin vui. Cô đi khám và kết quả bình thường còn thầy Khoa thì không chịu đi.
Thầy vẫn đi về cùng những dự án, những bài giảng, những kế hoạch phát triển giáo dục. Những buổi ân ái qua loa cho có lệ khiến cô phải khóc thầm. Thầy cô trở nên lặng lẽ trong căn nhà uyên ươn dù ngoài xã hội cả hai luôn là những giáo viên xuất sắc.
Rồi như giọt nước tràn ly khi thầy Khoa đi công tác xa nhà nhiều ngày. Cô vợ xinh đẹp không chịu được cảnh chăn đơn gối chiếc hay đúng hơn cái cảnh tình có như không. Cô bắt đầu có quan hệ ngoài luồng với một người đàn ông đáng tuổi chú và có danh có vọng trong nghề.
Thầy Khoa đặt cái cặp lên ghế, thầy về nhà sau hai tuần đi học ở nước ngoài từ dự án của sở. Thật ra thầy phải đi hai chục ngày nhưng mẹ của thầy giáo đi cùng mất nên cả hai về sớm. Thầy ghé vô thắp nhang cho gia quyến người bạn rồi về nhà chuẩn bị thực hiện những điều mình học tập được ở xứ Chuột Túi.
Ngỡ vợ đi đâu đó vì giờ là buổi trưa. Nhưng khi bước đến cửa, thầy giật mình vì có đôi giày lạ. Thầy nhìn kỹ rồi lặng lẽ mở cửa một cách nhẹ nhàng. Vào nhà, đập vào tai thầy là tiếng động của cái giường sắt không chịu được lực nhún nên kêu lên cạch cạch. Tiếng người phụ nữ kêu lên ư ư như con thú hoang vào thời kỳ phát dục. Tiếng gầm gừ, tiếng trò chuyện đầy dâm dục. Thầy Khoa đứng nép vào tường, nhìn vào cái cửa chỉ khép nhẹ chứng tỏ đôi tình nhân khá vội vàng để vào cuộc ái ân. Diễn ra trước mắt thầy là cô vợ xinh đẹp đang nằm co chân rên ư ử và bên trên không ai khác là ông thầy hiệu trưởng gần 50 với mái tóc muối tiêu. Ông ta nhấp rất mạnh vào háng vợ thầy làm cái giường kêu lên khổ sở và tiếng da thịt va chạm nghe bạch bạch.
– Ư ư ư… Mạnh lên anh, mạnh lên anh….Ư ư ư, em sướng…Ư ư ư
– Ồ Ồ Ồ…HỪ HỪ HỪ lồn em địt sướng quá Ngân ạ, thế mà thằng Khoa không biết dùng
– Thì mới có để anh dùng đấy. – chị ta cười đĩ đượi
– Ha ha ha…để anh địt cho sướng nhé
– Anh chơi dai thật, chị ta lại tắm tắt khen
– Chứ sao, thằng Khoa bất lực thì để anh cho em đứa con.
– Ok luôn – chị ta cười nhất trí… – Anh yên tâm, em không khai ra đâu.
– Thế nhở thằng Khoa biết thì sao?
– Thì li dị chứ sao, em cần con. – Chị ta nói chắc nịch… – Sau này thèm thì cứ bảo, em cho. Chị ta nói như một con điếm
– Thơm ngon thế này ai chả thích, dại gì chả chơi.
Thầy Khoa lặng lẽ bước ra cửa. Con chó liếm liếm chủ. Thầy cầm cái cặp bước ra sân, tiếng rên ư ử vang vang bên tai.
Thầy Khoa bỏ đi thật xa, thầy lên một tỉnh miền núi. Thầy nộp hồ sơ vào một trường trung học tuy không đầy đủ nhưng là trường vùng cao nên họ châm chước. Sau một thời gian ổn định tinh thần thầy viết đơn ly dị gửi về cho vợ kèm dòng chữ ngắn ngủi “Tôi biết hết cả rồi, tôi không còn buồn giận gì ai nữa, đơn tôi đã ký trước rồi đó. Chúc em hạnh phúc”
Thời gian dần trôi, những dự án, những bài giảng, những hoạch định giáo dục và những phần thưởng đã chiếm hết tâm trí của thầy và người vợ xinh đẹp nhưng lăng loàn trắc nết kia cũng không còn trong tâm trí thầy.
Với lối giảng bài thu hút, giọng nói truyền cảm cùng một kho kiến thức uyên bác thầy Khoa tiếp bước cho từng thế hệ học sinh từ yếu kém lên khá giỏi. Những lớp có thầy đứng lớp trở nên sôi động, học sinh năng nổ và bài học trở thành một món ăn ngon chứ không còn là những con chữ khô khan nữa. Khả năng truyền cảm xúc, thuyết phục người khác được thầy Khoa vận dụng linh hoạt trong giao tiếp và giảng dạy nên thầy được trò mến, đồng nghiệp yêu thương. Vì thế, những ý tưởng của thầy ai ai cũng ủng hộ nhiệt tình cả.
Bài học được chia thành hai phần. Một phần trong lớp và một phần ra ngoài. Thiên nhiên hoang dã, cảnh sắc cùng chim muông giúp các em tiếp thu nhanh. Thầy Khoa khá đa tài, giỏi nhiều môn nên hầu như thầy dạy được tất cả từ xã hội đến tự nhiên. Vài cô giáo trẻ từ miền xuôi Hà Nội lên thầm thương người thầy giỏi giang ấy. Thế nhưng thầy Khoa lặng lẽ chối từ hết những cơ hội, hình ảnh người vợ trần như nhộng hì hục cùng tình nhân vẫn hằn sâu trong tâm trí thầy.
Gió thổi những cơn lạnh tê tái luồn sâu vào những tấm áo làm cho người ta phải run lên vì lạnh. Thầy Khoa quay lại trường khi màn đêm đã buông xuống, những tia nắng mặt trời cuối những dãy núi đã khuất hẳn. Những con chim vội vã bay về tổ cùng đàn con thân yêu. Những chú dơi ăn đêm bay phập phập và đâu đó tiếng một chú chim lợn kêu éc éc nghe rờn rợn.
Đẩy cổng đi vào vì ông bảo vệ chỉ trực ngày. Thầy Khoa bước nhanh về lớp mà lúc chiều thầy dạy để lấy cuốn sổ trong ngăn bàn mà thầy quên. Ánh trăng ngày rằm sáng vằng vặt làm cái lạnh thêm rét mướt. Thầy Khoa bước vào lớp, thầy thoáng giật mình vì trước mắt thầy là một tấm lưng trắng ngần
– Ai ở đây vào giờ này, lại còn thay đồ. – Thầy thầm nghĩ
Thầy Khoa nhẹ nhàng bước lại gần hơn. Có lẽ là một học sinh, có lẽ vậy. Cơ thể trắng ngần từ đầu đến chân, cô bé lúi húi thay quần áo. Chờ cô gái thay đồ xong thầy lùi ra cửa khẻ đằng hắng một cái.
– Ừ hừ…
Cô gái giật mình quay lại, mặt khá hốt hoảng thầy liền nhận ra là ai nên thầy nhẹ giọng…
– Sao Ngân còn ở đây giờ này.
– Dạ…dạ em…em ngủ quên ạ.
– Lúc chiều em không về à.
– Dạ có nhưng em quay lại đây nằm vì vì.
– Vì sao…
Cô bé líu ríu nói…
– Nhà em không có người nên em sợ ở nhà một mình.
– Thế bố mẹ em đâu.
– Dạ bố mẹ vào rẫy rồi ạ.
Hai thầy trò đạp xe qua con phố nhỏ của trường Huyện, rẽ vào một lối nhỏ rồi đến căn nhà khuất sau rặn tre. Căn nhà nhỏ cùng mảnh vườn cũng nho nhỏ của thầy Khoa. Thầy bắc nước rồi giục cô học trò nhỏ đi tắm, thầy ngồi trầm ngâm suy nghĩ cho đến khi con bé ra mới giật mình. Hai thầy trò ăn cơm cùng nhau, bé Ngân dọn chén bát đi rửa còn thầy lấy bài ra chấm. Ngân là cô bé con nhà nghèo, học khá giỏi. Con bé phải đạp xe hơn chục km đường để đến được trường. Nhà có ba chị em, hai em còn nhỏ theo ba mẹ chỉ có mình Ngân tự ăn tự học.
CÒN TIẾP
Bình luận
0