"Dưới ánh đèn vàng mờ"

"Dưới ánh đèn vàng mờ"

Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên trong quán bar nhỏ nằm khuất trong một con phố cũ. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Lan ngồi một mình ở quầy bar, đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên vẻ lơ đãng. Chiếc váy lụa đen ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong mềm mại khiến không ít ánh mắt lướt qua đều khẽ dừng lại.

Cô chỉ nhấp môi ly cocktail màu đỏ, đầu óc thả trôi theo những dòng suy nghĩ mông lung. Thứ cô cần tối nay không phải là say, mà là một cảm giác được ai đó nhìn thấy, được ai đó chạm tới những tầng sâu trong lòng mình.

Và rồi, như một định mệnh, anh ta xuất hiện.

Một người đàn ông với bộ vest xám tro, không cà vạt, cổ áo sơ mi mở hai cúc, để lộ phần xương quai xanh nam tính. Ánh mắt anh sâu thẳm và ấm áp như thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh lùng mà cô đang khoác lên.

"Em ngồi một mình à?" — Giọng anh trầm thấp, pha chút khàn nhẹ của thuốc lá, vang lên bên tai cô.

Lan chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời, ngón tay thon dài khẽ khuấy ly cocktail.

Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh phả vào mình. Một sự thân mật lặng lẽ, không vội vã, không gượng ép.

"Anh có thể mời em một ly không?" — Anh hỏi, mắt vẫn không rời khỏi cô.

Lan ngước mắt lên, đôi mi dài khẽ chớp. Không hiểu sao, cái cách anh nhìn cô khiến nhịp tim cô lỡ một nhịp. Cô gật đầu nhẹ.

Họ trò chuyện, những mẩu chuyện không đầu không cuối, như thể chỉ để kéo dài sự tồn tại của nhau trong đêm này. Mỗi cái liếc mắt, mỗi nụ cười thoáng qua đều như đang khiêu khích. Càng lúc, khoảng cách giữa hai người càng thu hẹp.

Một lúc sau, anh hơi nghiêng người về phía cô, và hỏi bằng giọng gần như thì thầm:

"Em muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Lan không trả lời, chỉ đứng dậy. Đôi giày cao gót gõ nhẹ trên nền đá cũ kỹ, anh bước theo sau, tự nhiên như thể cô và anh vốn đã quen biết từ rất lâu.

Ngoài phố, không khí đêm mát lạnh. Anh cởi áo khoác vest, khoác lên vai cô mà không cần hỏi. Cử chỉ ga lăng ấy khiến cô thấy tim mình mềm lại.

Họ đi bộ chầm chậm dọc con phố vắng, thỉnh thoảng vai chạm vai. Mỗi cái chạm nhẹ ấy như những tia lửa nhỏ nổ lách tách trong đêm.

Đến khi đứng trước một cửa tiệm đã đóng cửa, Lan dừng lại, quay sang nhìn anh.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt như ôm trọn lấy cả thế giới mỏng manh và cô đơn trong cô.

Không cần lời nói, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Một nụ hôn dịu dàng đến mức cô muốn tan chảy.

Lan nhắm mắt lại, để mặc cho môi anh lần tìm xuống má, rồi dừng lại nơi khóe môi cô.

Hơi thở hai người hòa lẫn. Bàn tay anh khẽ chạm lên má cô, ngón cái vuốt ve làn da mềm mại như cánh hoa. Không vội vã, không tham lam, chỉ là những cái chạm nhẹ như một nghi lễ thiêng liêng.

Cuối cùng, môi họ chạm nhau.

Một nụ hôn ngọt ngào, sâu lắng, kéo dài như bất tận. Đôi môi anh mềm mại nhưng cương quyết, dẫn dắt cô lạc vào một thế giới khác – nơi chỉ có hai người, nơi mọi nỗi cô đơn tan biến trong những nhịp đập hỗn loạn.

Bàn tay anh luồn vào tóc cô, kéo cô lại gần hơn. Lan vòng tay qua cổ anh, cảm nhận sự rắn chắc của cơ thể nam tính đang kề sát mình.

Gió đêm lạnh, nhưng cơ thể họ nóng lên từng chút.

Khi rời khỏi nụ hôn, Lan mở mắt nhìn anh, trong đôi mắt cô ngập tràn sự say đắm không thể giấu nổi.

"Em lạnh không?" — Anh hỏi, giọng khàn khàn vì cảm xúc dồn nén.

Lan chỉ khẽ lắc đầu, nhưng bàn tay cô vẫn níu lấy vạt áo sơ mi của anh, như không muốn rời xa.

Anh mỉm cười, kéo cô vào lòng. Cả hai cứ thế ôm nhau giữa phố vắng, mặc kệ thời gian, mặc kệ tất cả ánh đèn đường vàng vọt.

Trong khoảnh khắc ấy, Lan nhận ra: đôi khi, sự tiếp xúc thể xác không cần phải quá mạnh mẽ hay vồ vập. Chỉ cần một ánh mắt, một cái chạm nhẹ, một nụ hôn thật sâu... cũng đủ để đánh thức tất cả những gì khao khát nhất trong lòng người ta.

Và đêm đó, dưới ánh đèn vàng mờ, một tình yêu vừa kịp chớm nở — ngọt ngào, cháy bỏng, và không thể nào quên.

1028   2 ngày trước
nguyentuan05 0 người theo dõi
1028   2 ngày trước
Hãy đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận